« 1 2 ... 7 8 9 10 11 ... 14 15 »
Lần theo lá thư viết tay của em Trần Vũ Linh, học sinh trường THPT Chu Văn An, thị trấn Phú Mỹ, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang, chương trình Thắp sáng niềm tin đã tìm đến để góp phần chia sẻ khó khăn, thắp lên chút niềm tin hy vọng để em có đủ nghị lực vượt qua hoàn cảnh, hướng đến tương lai tươi đẹp của đời mình. Nơi sinh sống của gia đình Trần Vũ Linh là một ngôi nhà sàn nhỏ bé, khẳng khiu nằm khép nép sau hè nhà ông bà nội trong một xóm nghèo ở thị trấn Phú Mỹ, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang. Trải qua bao mùa mưa nắng, mấy phen lũ lụt, không biết ngôi nhà còn có thể đứng vững đến bao giờ. Không đất đai, ruộng vườn và cũng không nghề nghiệp chuyên môn, cha mẹ Trần Vũ Linh chỉ còn biết kiếm sống bằng cách làm thuê làm mướn. Tương lai là một cái gì đó thật mịt mờ. Việc làm thường xuyên của mẹ em – chị Lê Thị Đầy – lâu nay chỉ đơn giản là lãi cuống ớt. Tuy không phải dãi dầu mưa nắng, nhưng công việc này cũng đòi hỏi phải chăm chỉ, cần cù. Vậy mà, mỗi ngày, mẹ em cũng chỉ có thể kiếm được vài chục ngàn đồng. Cứ thế mà từ ngày này sang ngày khác, chị không bao giờ dám nghỉ ngơi, ngay cả những lúc hết sức mệt mỏi do căn bệnh bướu cổ hành hạ cũng vậy. Ba mẹ của em Vũ Linh cặm cụi với công việc lãi cuống ớt hằng ngày Trước kia, cha Trần Vũ Linh – anh Trần Văn Coi
...
Xem thêm
|
Rồi các em một ngày sẽ lớn Sẽ bay xa đến tận cùng trời Có bao giờ nhớ lại các em ơi Mái trường xưa một thời em đã sống Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao Thủa học về cái nắng xôn xao Lòng thơm nguyên như mùi mực mới Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới Thầy trò mình cũng có lúc chia xa Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ Một lời khuyên biết thế nào cho đủ Các em mang theo mỗi bước hành trình Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên: Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá… Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ.
|
Thế là mùa hè sắp về. Mùa hè về với tiếng ve râm ran, với cái nắng chang chang đến ong đầu. Hè về tức là cây phượng già trên sân trường sẽ nở rộ và sắp sửa lại tiễn biệt khóa học sinh cuối cấp. Tôi là một trong những học sinh cuối cấp ấy. Cũng như các bạn cùng lứa, tôi đang tận dụng nốt quãng thời gian ít ỏi còn lại cố gắng trang bị cho mình thật nhiều kiến thức. Bỗng chợt ngó tấm ảnh chụp hè năm ngoái dưới cây phượng già, lòng tôi chợt bâng khuâng. Đó là sự tiếc nuối tuổi học trò trong sáng vô tư hay là một nỗi buồn khi không còn có những buổi trò chuyện bên bạn bè, những hôm cùng học nhóm, những lời cãi cọ nảy lửa vì không hiểu nhau... Giờ đã không còn ai có thời gian vui chơi như hai năm trước. Giờ đã không xảy ra những vụ cãi cọ nói xấu vì tất cả đã hiểu nhau. Đã gần ba năm trôi qua rồi còn gì, các bạn nhỉ? Ba năm đã giúp chúng ta hiểu nhau hơn, giúp chúng ta biết thông cảm, chia sẻ cho nhau. Ba năm, quãng thời gian tương đối dài nhưng lại quá ngắn với tôi và các bạn. Đến bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu hát: "Nếu có ước muốn trong cuộc đời, thì hãy ước muốn cho thời gian trở lại", để tôi và các bạn có thật nhiều nụ cười bên nhau, để chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Nhưng thời gian cứ trôi, trôi dần, rồi sẽ đến ngày ấy, sẽ có người bước qua cánh cửa đại học, có người không, có người hạnh phúc, người bất hạnh. Dù sao đi nữa, chớ có buồn nhé bạn tôi ơi, chúng ta hãy luôn mỉm cư
...
Xem thêm
| |